Có nhiều lần bật khóc vì nhớ anh...có đôi lần tổn thương vì yêu anh...nhưng rồi mọi thứ em nhận được sau gần một năm quen nhau là :"anh chỉ đang lợi dụng em!"...Em phải chấp nhận sự thật này sao đây anh? Em phải cười và chấp nhận sự thật đó sao, rằng :"chúng mình phải chia tay khi yêu là tất cả"?
Nỗi đau anh để lại nơi em-ko chỉ đơn giản là nhận và cho đi...đó là những khoảnh khắc bên nhau, cùng nhau chia sẻ vui buồn, cho nhau những cái ôm dịu dàng nhưng ấm áp, những cái kiss ngất ngây mỗi khi gặp nhau...tất cả những thứ đó..chỉ là gạt người, gạt mình khi anh cố tỏ ra tốt trước mặt em và bạn bè em...
Em ko biết tin ai nữa, cả người em yêu nhất cũng dối gạt em thì em phải tin ai...Có lẽ chẳng 1 ai có thể giúp em lấp đi thời gian bên anh và chẳng ai có thể thay thế anh.Người ta bảo rằng: Yêu là phải tin, yêu là chấp nhận..nhưng hình như em chỉ đổi lại những vết thường lòng ko bao giờ lành cho tình yêu của em...Em ước gì em ko gặp anh để em ko đến nổi đáng thương, tầm thường và bần tiện đến vậy...
Khóc sao? Em chẳng biết phải khóc làm sao nữa...Em phải dùng ánh mắt gì để nhìn anh đây?Khinh thường? Hận thù hay thất vọng?Em thất vọng về chính con người mình, về anh- người mà em yêu nhất...Khi bắt đầu đã sai, nhưng biết sai mà vẫn làm..để rồi hôm nay, em nghẹn ngào nhìn lại quá khứ..anh đã bỏ em lại- chỉ một mình.18 tuổi, cái tuổi biết suy nghĩ nhiều hơn về tình yêu và người khac phái..thế nhưng 18 tuổi của em, em khép lại những ước mơ về một hạnh phúc khi có người yêu để rồi chấp nhận mất anh vì anh là một người bội bạc, lừa dối...
Cần bao nhiêu thời gian đây để vết thương lành lại: 1 năm, 2 năm hay là cả cuộc đời...?Anh đâu biết rằng em tổn thương nhiều đến thế nào...đó là những gì mà em nhận được đó sao?
Từng ngày như tan vào đêm vắng và mang theo bao ánh nắng nhạt phai
Để cho em một cảm giác ta chẳng có thêm ngày mai.
Ngày nao anh đến bên em thật nhẹ nhàng .
Cùng ngàn lời yêu dịu dàng chỉ mình em
Vậy mà sao lời hứa bên em mãi yêu em nay anh đã quên rồi
Hạnh phúc trong em là mang yêu thương bên cạnh ai
Dù có vui hay buồn trong tim luôn nghĩ về ai
Điều nhỏ nhoi em cần mong cho bao ngày sớm mai
Em luôn có anh kề bên
Vậy mà sao anh…
Lời hứa trong anh đã quên thật nhanh và ra đi
Ngàn câu yêu thương lúc xưa giờ đâu còn nữa
Làm sao khi em muốn quên từng kỉ niệm của 2 chúng ta
đã cố gắng có nhau bao ngày dài lâu
Để em mong sao giấc mơ vì anh đã ra đi
Lời hứa kia em cũng xem là tan vào kí ức
Rồi tim em thôi sẽ yêu và tin vào những hi vọng
Vào lời hứa như khi bên anh ngày xưa
18 tuổi, em thôi yêu, thôi hi vọng vào một người có thể yêu em...Tạm biệt anh- tinh yêu ngọt ngào nhưng giả dối.
Nỗi đau anh để lại nơi em-ko chỉ đơn giản là nhận và cho đi...đó là những khoảnh khắc bên nhau, cùng nhau chia sẻ vui buồn, cho nhau những cái ôm dịu dàng nhưng ấm áp, những cái kiss ngất ngây mỗi khi gặp nhau...tất cả những thứ đó..chỉ là gạt người, gạt mình khi anh cố tỏ ra tốt trước mặt em và bạn bè em...
Em ko biết tin ai nữa, cả người em yêu nhất cũng dối gạt em thì em phải tin ai...Có lẽ chẳng 1 ai có thể giúp em lấp đi thời gian bên anh và chẳng ai có thể thay thế anh.Người ta bảo rằng: Yêu là phải tin, yêu là chấp nhận..nhưng hình như em chỉ đổi lại những vết thường lòng ko bao giờ lành cho tình yêu của em...Em ước gì em ko gặp anh để em ko đến nổi đáng thương, tầm thường và bần tiện đến vậy...
Khóc sao? Em chẳng biết phải khóc làm sao nữa...Em phải dùng ánh mắt gì để nhìn anh đây?Khinh thường? Hận thù hay thất vọng?Em thất vọng về chính con người mình, về anh- người mà em yêu nhất...Khi bắt đầu đã sai, nhưng biết sai mà vẫn làm..để rồi hôm nay, em nghẹn ngào nhìn lại quá khứ..anh đã bỏ em lại- chỉ một mình.18 tuổi, cái tuổi biết suy nghĩ nhiều hơn về tình yêu và người khac phái..thế nhưng 18 tuổi của em, em khép lại những ước mơ về một hạnh phúc khi có người yêu để rồi chấp nhận mất anh vì anh là một người bội bạc, lừa dối...
Cần bao nhiêu thời gian đây để vết thương lành lại: 1 năm, 2 năm hay là cả cuộc đời...?Anh đâu biết rằng em tổn thương nhiều đến thế nào...đó là những gì mà em nhận được đó sao?
Từng ngày như tan vào đêm vắng và mang theo bao ánh nắng nhạt phai
Để cho em một cảm giác ta chẳng có thêm ngày mai.
Ngày nao anh đến bên em thật nhẹ nhàng .
Cùng ngàn lời yêu dịu dàng chỉ mình em
Vậy mà sao lời hứa bên em mãi yêu em nay anh đã quên rồi
Hạnh phúc trong em là mang yêu thương bên cạnh ai
Dù có vui hay buồn trong tim luôn nghĩ về ai
Điều nhỏ nhoi em cần mong cho bao ngày sớm mai
Em luôn có anh kề bên
Vậy mà sao anh…
Lời hứa trong anh đã quên thật nhanh và ra đi
Ngàn câu yêu thương lúc xưa giờ đâu còn nữa
Làm sao khi em muốn quên từng kỉ niệm của 2 chúng ta
đã cố gắng có nhau bao ngày dài lâu
Để em mong sao giấc mơ vì anh đã ra đi
Lời hứa kia em cũng xem là tan vào kí ức
Rồi tim em thôi sẽ yêu và tin vào những hi vọng
Vào lời hứa như khi bên anh ngày xưa
18 tuổi, em thôi yêu, thôi hi vọng vào một người có thể yêu em...Tạm biệt anh- tinh yêu ngọt ngào nhưng giả dối.